Những người gần bến đò Bạch Mã lòng dạ xao xuyến, dõi mắt trông theo.
Cho đến khi con thuyền ấy khuất dạng khỏi tầm mắt.
Chẳng biết tự lúc nào, tiếng hát du dương cũng đã biến mất.
“Muội muội, vị vừa rồi chính là ân nhân mà muội nói sao?”
Trên đường trở về Yên Triệu, Thẩm gia đại huynh khi nói chuyện vẫn không nén được nỗi kinh ngạc trong lòng, dù hắn vốn luôn điềm tĩnh.