“Xì, còn ‘bây giờ’.” Thương Tú Tuần nghe vậy, tức khí đấm nhẹ hắn một cái.
Lại nói: “Ngươi tinh ranh như vậy, sao không lừa ta vài câu?”
Chu Dịch dừng đũa, hồi tưởng nói:
“Nhớ lại lần chúng ta vội vã gặp nhau bên ngoài thành Nam Dương, sau đó vì chuyện của Đương Dương Mã Bang mà thư từ qua lại, trở thành tri kỷ không lời, cho đến tận bây giờ, phần tình nghĩa này thật đáng quý. Ta sẽ không lừa nàng, cũng chưa từng lừa nàng.”
Thương Tú Tuần trong lòng thầm nhẩm lại lời hắn, miệng lại nói: “Nào có bằng hữu nào như vậy.”