“Là hai việc gì ạ?”
“Thứ nhất, chúng ta phải đẩy nhanh hành động, nếu còn chần chừ, e rằng sẽ đánh mất tiên cơ.”
Lý Tú Ninh quả quyết gật đầu: “Dương Quảng sắp sửa nam hạ, phải để phụ thân mau chóng định ra kế sách!”
“Nhị ca, vậy còn việc thứ hai là gì?”
Lý Thế Dân nâng chén rượu, đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Chu Dịch vừa rời đi, chậm rãi lẩm nhẩm: “Đời ve sầu nào qua nổi mùa thu...”