Tây nam Thanh Lưu, núi lạnh nước gầy, cây rụng đá trơ, một cảnh tượng tiêu điều huyền bí.
Trận tuyết đầu mùa năm Đại Nghiệp thứ mười một, đến sớm hơn mọi năm một chút.
Hai bóng người, một trước một sau đạp ánh ban mai, tiến về Lang Nha.
Đi hơn mười dặm, Chu Dịch phóng tầm mắt nhìn rừng núi, thấy sương giá mênh mang, cành ngọc treo ngược, trời đất đều hóa một màu trắng xóa.
“Cảnh đẹp.”