“Đại hãn, ta đến muộn.”
Hiệt Lợi không dễ dàng cho qua: “Vì sao đến muộn, chẳng phải ngươi đã sớm tới Bi Đà Sơn sao? Cách nơi này nhiều nhất cũng chỉ nửa ngày đường.”
A Gia Nhạ Đức vốn đã chột dạ, lúc này lộ vẻ lúng túng, vội lấp liếm:
“Một đường bôn ba không nghỉ, khi đến Bi Đà Sơn, chiến mã mệt mỏi nên đi chậm lại, một vài con còn kiệt sức ngã gục, làm lỡ mất thời gian.”
Hiệt Lợi cười như không cười: “Ngươi cưỡi ngựa gì?”
