"Thật mất mặt!" Tiêu Thế Hào thấy Tiêu Nham Diệu ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết, mặt hắn xanh mét.
Không phải, thua thì thua rồi, ngươi khóc lóc cái nỗi gì chứ! Tiêu gia bọn họ có thể không cam tâm thất bại, nhưng cũng không thể ngồi bệt xuống đất mà khóc.
"Đợi Tiêu Nham Diệu trở về, bảo hắn tự cút đi cấm bế!" Tiêu Thế Hào hừ lạnh một tiếng.
Hắn nhìn thiếu nữ kiêu hãnh đứng trên võ đài, trong mắt ánh lên những tia sáng kỳ lạ.
Lý Thanh Nhiên càng thể hiện thực lực mạnh mẽ, hắn càng thêm tán thưởng.
