Mọi người nghe vậy liền bừng tỉnh.
“Quả không hổ là Tông chủ! Cao tay, quả thật cao tay!” Trưởng lão bên cạnh kinh ngạc tán thán: “Trần Văn Viễn hỏi chúng ta vì sao lại truy đuổi, chúng ta không nói gì cả, sau này lỡ y phất lên tìm chúng ta tính sổ, chúng ta sẽ có cớ để thoái thác!”
“Đúng vậy, tuy những lý do đó sẽ có phần khiên cưỡng.” Lão Tông chủ cười gật đầu: “Nhưng đúng là y tự mình bỏ chạy, nếu không làm chuyện khuất tất thì chạy làm gì? Ha ha ha ha!”
Lão Tông chủ cười, mọi người cũng phá lên cười theo.
Chỉ có Trần Văn Viễn ở phía trước là đầu óc mờ mịt, hoảng loạn vô cùng.