“Trần Hoài An! Thao Thiết! Các ngươi cứ đợi đấy! Bản thể của ta sẽ không tha cho các ngươi!” Tàn hồn vẫn đang nhe răng cười dữ tợn giữa không trung.
Lời còn chưa dứt, một cự trảo đen kịt che trời lấp đất đột nhiên từ trong tầng mây thò xuống.
Cự trảo ấy phủ đầy lân phiến thô ráp, móng vuốt sắc nhọn ánh lên hàn quang xanh đen, chỉ khẽ bóp một cái, tàn hồn của Ô Ngạc liền hóa thành tro bụi trong kẽ móng, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Cự trảo chậm rãi rụt về tầng mây, nhưng bầu trời lúc này đã chẳng còn đơn thuần là âm u — tầng mây đen đặc cuồn cuộn không ngừng, tia chớp tím xuyên qua kẽ mây, chiếu sáng hư ảnh khổng lồ ẩn hiện trong đó.
Hư ảnh ấy quá đỗi khổng lồ, dù chỉ lộ ra một góc, cũng có thể thấy thân thể phủ đầy long lân màu vàng sẫm, cùng một đôi cánh dơi đang khép lại, trong những nếp gấp nơi rìa cánh, còn vương vấn sương mù xám chưa tan.