"Ta đương nhiên biết. Tình hình gần đây của tất cả mọi người trong tẩm thất các ngươi ta đều biết." Tần San San nói.
Tạ Dương không tin: "Lưu Chí Hoành và Dương Hạo đang làm gì? Cả hai đều không thấy tăm hơi trong nhóm, đã biệt tích hai ba năm rồi."
Tần San San kể rành rọt như của báu trong nhà: "Lưu Chí Hoành đang làm thuê ở Tô Thành, vào một công ty trang trí làm thiết kế. Dương Hạo giống ta, học lại lớp mười hai một năm. Hắn thi nghiên cứu sinh năm cuối đại học thất bại, hiện tại vừa đi làm vừa tiếp tục ôn thi."
Tạ Dương thật lòng tán thưởng: "Lợi hại! Ngươi học đại học chuyên ngành tình báo trinh sát phải không?"
Tần San San cảm khái: "Haiz, ta chọn chuyên ngành đại học đều do phụ mẫu sắp đặt. Bọn họ bảo ta học văn học Hán ngữ, vừa tốt nghiệp liền vào Cục thuốc lá làm cây bút. Nói ngành thuốc lá cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người làm việc, nhưng vĩnh viễn thiếu người biết viết lách. Theo lãnh đạo viết lách, tốc độ tiến bộ nhanh nhất. Kết quả bọn họ vẫn tính sai một bước, không thể để ta trực tiếp làm thư ký cho lãnh đạo, chỉ có thể thông qua biệt phái mà điều ta sang Đoàn ủy."
