“Đến vùng ven biển làm thuê thôi, còn có thể làm sao?” Trần Quý Lương nói, “Cứ lấy việc trồng lúa mà nói, phí bơm nước, thuê trâu cày, phân bón, hạt giống, thuốc trừ sâu… các loại chi phí tính ra, chưa kể công sức bỏ ra, cơ bản đã chẳng còn lời lãi gì. Ra ngoài làm thuê một hai tháng, là có thể mua được số lúa cả nhà thu hoạch trong một năm. Nếu ra ngoài làm thuê, ở nhà lại thuê người gặt lúa, cuối cùng tính ra còn phải lỗ vốn.”
Hàn Hàn nói: "Đôi khi ta rất chán nản, cảm thấy cuộc sống của tầng lớp dưới cùng thật vô phương cứu chữa."
Trần Quý Lương nói: "Ta phần nào tán đồng. Quả thật vĩnh viễn đều có tầng lớp dưới cùng, nhưng tầng lớp dưới cùng này với tầng lớp dưới cùng kia, điều kiện sinh tồn ở các thời điểm khác nhau cũng bất đồng. Ta có thể nói mười năm sau, dù là những thanh niên làm công ở Phú Sĩ Khang, cũng đều có thể dùng được điện thoại thông minh. Bọn họ sẽ không lo ăn mặc, còn có thể chơi các sản phẩm công nghệ cao. Nhưng bọn họ vẫn là tầng lớp dưới cùng, không mua nổi nhà, không cưới nổi vợ."
"Chủ đề này của hai ta có phải quá nặng nề rồi chăng?" Hàn Hàn rít một hơi thuốc thật sâu, "Mười năm sau, thật sự ngay cả nông dân công cũng mua nổi điện thoại thông minh sao?"
Trần Quý Lương nói: "Ngươi hãy nghĩ xem, mười năm trước ai mới dùng nổi điện thoại? Đều là kẻ có tiền. Còn giờ thì sao? Nông dân công cũng có thể dùng điện thoại. Đúng rồi, điện thoại Hồng Mông đang tiến hành kiểm chứng sản xuất hàng loạt, đợi khi chính thức bày bán, ta sẽ tặng ngươi một chiếc."
