“Dũng khí đáng khen!” Nhìn năm cường giả ngoại vực lao về phía tiểu kiều thê trên không, Diệp Huyền thầm giơ ngón cái về phía bọn họ.
“Diệp huynh, tẩu tẩu bị đánh, huynh không đi giúp nàng sao?”
Đúng lúc này, Cơ Vô Mệnh với vẻ mặt hăm hở chạy đến trước mặt Diệp Huyền hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm những cường giả ngoại vực từ trên cao lao xuống.
Trong tay đã rút ra cây lang nha bổng vừa đen vừa thô kia.