TRUYỆN FULL

[Dịch] Khổ Tu 18 Năm: Ngươi Nói Ta Là Thiên Mệnh Đại Phản Phái

Chương 11: Thế thái viêm lương, phụ bằng tử quý (1)

Trong Diệp tộc tông từ.

“Diệp Quan Hải, hãy xem đi, đây chính là hảo nhi tử của ngươi! Lại dám làm trái quyết nghị của tộc, cùng Đạm Đài Minh Nguyệt, một phế vật như vậy, tư định chung thân! Chẳng lẽ ngươi không biết, làm vậy sẽ có hậu quả gì sao?”

Trong Diệp tộc tông từ, phe Tam trưởng lão điên cuồng công kích phụ thân của Diệp Huyền.

“Tam trưởng lão, lời này của ngươi sai rồi! Huyền nhi và Đạm Đài Minh Nguyệt vốn đã có hôn ước, sao lại nói là tư định chung thân? Hắn chỉ không muốn trái lời ước định của tiên tổ, tùy tiện giải trừ hôn ước đó mà thôi!”

Phụ thân của Diệp Huyền cố sức biện giải cho hắn, nhưng sâu trong lòng, ông cũng không hiểu vì sao nhi tử của mình lại không tiếc làm trái ý gia tộc, quyết bảo vệ cho bằng được Đạm Đài Minh Nguyệt, một phế nữ không thể tu luyện.

Huyền Thiên Tông đã quyết định mở Sinh Tử Thí Luyện cho Diệp Huyền. Chuyện này liên quan đến Huyền Thiên Thần Đạo, vì vậy trước khi mở thí luyện, Huyền Thiên Tông đã đặc biệt phái người bóng gió đôi lời.

“Thân là Thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông, trên người tuyệt đối không thể có bất kỳ vết nhơ nào để người đời dị nghị.”

“Dù đó là một vị hôn thê tu vi đã mất hết.”

“Diệp tộc ta chờ đợi bấy nhiêu năm, khó khăn lắm mới xuất hiện một thiên tài!”

“Nếu Diệp Huyền có thể tiến vào Huyền Thiên Thần Đạo tu luyện chuyên sâu, thì tâm nguyện bao năm của Diệp tộc ta là trở về Trung Hoang Linh Vực, há chẳng phải cũng sẽ thành hiện thực hay sao?”

Các tộc lão Diệp tộc lũ lượt bày tỏ thái độ.

Về chuyện Diệp Huyền trở thành Thiếu tông chủ Huyền Thiên Tông, các vị tộc lão tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai sót nào.

Ngay cả Đại trưởng lão, người vốn luôn ít lời, trầm tĩnh và tỉnh táo trong tộc, cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quan Hải, chuyện này Diệp Huyền đúng là đã đi quá xa rồi!”

Diệp tộc suy tàn đã lâu, rất cần một cường giả xuất hiện để gánh vác trọng trách cho gia tộc.

Diệp Huyền có thể khai mở Thần Cốt Minh Văn, được Huyền Thiên Tông thu làm đệ tử thân truyền, nay Huyền Thiên Tông lại càng nguyện ý vì hắn mà mở Sinh Tử Thí Luyện, hữu ý trợ giúp hắn tiến vào Huyền Thiên Thần Đạo! Đây là cơ hội ngàn năm có một của Diệp tộc.

Toàn bộ Diệp tộc đều đang mong chờ gia tộc một lần nữa xuất hiện một vị Chí Tôn cường giả siêu phàm nhập thánh.

“Thời khắc mấu chốt thế này, sao có thể để một chút lòng thương hại níu chân chứ?”

So với lời lẽ gay gắt của Tam trưởng lão, Đại trưởng lão rõ ràng là người lý trí hơn.

Diệp Huyền từ nhỏ đã khổ luyện không ngừng, trong chuyện tu luyện, một khắc cũng không dám lơ là, tuyệt không đến nỗi như lời phe Tam trưởng lão nói, rằng bị chút mỹ sắc tầm thường mê hoặc.

“Chuyện này liên quan đến tiền đồ cả đời của Diệp Huyền, bậc trưởng bối chúng ta nên giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, định hướng lại cuộc đời.”

Trong lòng Đại trưởng lão, Diệp Huyền cùng lắm cũng chỉ cảm thấy việc tùy tiện hủy bỏ hôn ước là có phần tàn nhẫn với Đạm Đài Minh Nguyệt, nên trong lòng mới nảy sinh chút áy náy, xót thương nàng.

Chỉ vậy mà thôi!

“Kẻ muốn thành đại sự, há lại để những thứ tình cảm tầm thường này ràng buộc?”

“Nhưng, Đại trưởng lão, Huyền nhi hắn………………”

Diệp Quan Hải còn muốn nói gì đó, lại bị Đại trưởng lão cắt ngang: “Được rồi, Quan Hải, ngươi không cần nói thêm nữa. Chuyện của Diệp Huyền tự có lão phu và chư vị sư trưởng Huyền Thiên Tông thay hắn lo liệu, ngươi không cần phải bận tâm thêm!”

Đại trưởng lão quyết định ngay tại chỗ, Diệp Quan Hải dù có lòng cũng đành bất lực.

Nhưng trong ánh mắt Diệp Quan Hải lại ẩn hiện một nỗi lo lắng.

“Việc Huyền nhi đã quyết, chín trâu cũng khó kéo lại!”

Trớ trêu thay, Huyền Thiên Tông và Diệp tộc lại cùng một thái độ như thế.

“Chỉ mong đôi bên đừng vì chuyện này mà sinh mâu thuẫn, dẫn đến rạn nứt thì tốt.”

Đúng lúc Diệp Quan Hải lòng đầy lo lắng, trên không phận Diệp tộc bỗng có một luồng lưu quang từ trời cao giáng xuống.

“Huyền Thiên Thông Linh Thần Phù của thiếu chủ tuy có thể giúp ta tăng tốc đến cực hạn, nhưng với tu vi hiện tại của ta mà dùng thần phù này, vẫn quá sức miễn cưỡng.”

Lưu quang tan hết, Diệp Thù với vẻ mặt mệt mỏi chậm rãi bước ra.

Đạo thần phù này vốn do Diệp Huyền ban cho khi phái gã phải đi suốt đêm đến Mục Vân Thành.

Để không chậm trễ việc đưa thư cho Đạm Đài Minh Nguyệt, trước khi Diệp Thù lên đường tới Diệp tộc, Diệp Huyền đã gia trì thêm vài luồng thần lực vào đạo thần phù ấy.

Với thực lực Thần Cốt đã thức tỉnh, đạt tới cảnh giới Võ Đạo Tông Sư của Diệp Huyền hiện giờ, thì tu vi Đại Võ Sư thất tinh của Diệp Thù quả thực có chút không kham nổi.

“Diệp Thù?”

“Ngươi đến thật đúng lúc!” “Gia tộc phái ngươi đưa thư, yêu cầu Diệp Huyền và Đạm Đài Minh Nguyệt giải trừ hôn ước. Vậy mà ngươi lại dám giấu gia tộc, thay mặt Diệp Huyền đến Mục Vân Thành làm chuyện hoang đường đến thế!”

Diệp Thù vừa xuất hiện, lập tức thổi bùng cơn thịnh nộ của các vị tộc lão Diệp tộc.

“Chỉ là một phế nữ thôi, mà cũng đáng để ngươi mang tặng lắm kỳ trân dị bảo như vậy sao?”

“Ngươi có biết không, trong gia tộc, chẳng có mấy đệ tử được hưởng dụng những linh thảo, linh dược này, thế mà Diệp Huyền lại tự ý quyết định, đem cho một phế nhân ư?”