TRUYỆN FULL

[Dịch] Khổ Tu 18 Năm: Ngươi Nói Ta Là Thiên Mệnh Đại Phản Phái

Chương 61: Gặp phải vận rủi, Đa Bảo Lang Quân (2)

“Nam Hoang Vực từ khi nào lại xuất hiện một con quái vật như thế này?”

Chẳng đợi Ảnh Vệ nghĩ thông suốt, Diệp Huyền ở đối diện đã kịp phản ứng, vươn tay chỉ vào gã: “Tiểu Hắc Ba, dần cho nó một trận, đánh cho nó tàn phế không tự lo liệu được bản thân.”

Tuy Diệp Huyền không biết thân phận của Ảnh Vệ, nhưng trên người tên này âm khí dày đặc, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì.

“Vâng ạ, ca ca!”

Nghe Diệp Huyền ra lệnh, Tiểu Hắc Ba mặt mày hớn hở. Kể từ khi rời khỏi Sinh Tử bí cảnh, nàng đã rất lâu rồi không được đánh thứ gì biết động đậy.

" Thấy Tiểu Hắc Ba mặt mày đằng đằng sát khí, Ảnh Vệ sắc mặt đại biến, vội vàng thi triển bí thuật: “Thiên U Quỷ Độn, Minh Đạo Thuấn Thân, Biến!!!”

Bí thuật Ảnh Vệ đang thi triển lúc này, chính là bí thuật đỉnh cấp của U Minh Thánh Giáo, dùng để di chuyển ngàn dặm trong nháy mắt. Dù đang ở trong cấm chế pháp trận, cũng có thể đột phá ngay tức khắc, xuất hiện ở bất kỳ địa điểm nào cách đó ngàn dặm theo ý muốn.

“Tuy nha đầu này thực lực khủng bố, nhưng muốn dùng bí thuật đỉnh cấp của U Minh Thánh Giáo chúng ta mà bắt được ta, cũng không phải chuyện dễ dàng.” Ảnh Vệ trong lòng vô cùng tự tin.

Thế nhưng rất nhanh, vẻ tự tin trên mặt gã liền đông cứng lại.

Ảnh Vệ: “???”

Chuyện gì thế này? Bí thuật đã khởi động, cớ sao ta vẫn còn ở nguyên tại chỗ?

Nhìn lại phía đối diện, Tiểu Hắc Ba đang nở nụ cười ma mãnh tiến về phía gã. Ảnh Vệ toàn thân run rẩy.

Ngươi đừng qua đây...

“Thiên U Quỷ Độn, Minh Đạo Thuấn Thân, Biến nữa!!!” Ảnh Vệ không cam lòng, lại một lần nữa thi triển bí thuật.

“Biến~”

“Ta biến, biến đây!”

“Biến mau! Mẹ kiếp nhà ngươi, bí thuật của ta sao lại mất tác dụng rồi?”

Ảnh Vệ cảm thấy mình sắp bị cái bí thuật chó chết này làm cho phát khóc đến nơi. Rõ ràng là bí thuật thoát thân thường ngày trăm lần thử đều linh nghiệm, vậy mà hôm nay dùng thế nào cũng không hiệu quả. Quan trọng hơn là, nhìn bóng dáng Tiểu Hắc Ba càng lúc càng gần, trong lòng Ảnh Vệ chợt dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.

“Bí thuật của ngươi, không ổn rồi!”

Giờ phút này, giọng nói lanh lảnh mang theo ý cười của Tiểu Hắc Ba, lọt vào tai Ảnh Vệ, chẳng khác nào tiếng của ác quỷ bò ra từ vực thẳm Cửu U. Cả khuôn mặt “xoạt” một tiếng, trắng bệch như tờ giấy.

Chẳng đợi Ảnh Vệ kịp có phản ứng gì thêm, nắm đấm nhỏ nhắn hồng hào của Tiểu Hắc Ba đã nện thẳng vào ngực gã.

“Ầm~”

Trong khoảnh khắc, Ảnh Vệ cảm thấy lồng ngực như bị một ngọn núi khổng lồ đè nát. Tất cả bảo vật hộ thân giữ mạng trên người gã, lại đồng loạt nổ tung trong cùng một lúc, hóa thành tro bụi.

Ảnh Vệ bay ngược ra sau, vẽ một đường máu đỏ thẫm giữa không trung, rồi rơi mạnh xuống nền đá của Bát Huyền Thiếu Dương động thiên. Nếu không phải Diệp Huyền vừa căn dặn phải giữ lại cho Ảnh Vệ một hơi thở, e rằng cú đấm vừa rồi của Tiểu Hắc Ba đã lấy mạng gã rồi.

“Cái cảm giác âm u trên người tên này, sao lại quen thuộc đến thế? Hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải... Hử? Khoan đã, ngươi là người của U Minh Thánh Giáo?”

Bị Diệp Huyền vạch trần thân phận ngay tại chỗ, Ảnh Vệ sắc mặt đại biến. Có điều, phản ứng của gã lại càng chứng thực suy đoán trong lòng Diệp Huyền.

“Quả nhiên là người của U Minh Thánh Giáo, xem ra, phần lớn là vì Hoa Vân Thiên rồi.”

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Huyền dần trở nên kỳ quái. Nhất là khi Diệp Huyền nhìn xuống đất, thấy các loại trang bị từ trên người Ảnh Vệ bị một quyền của Tiểu Hắc Ba đánh văng ra, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.

“Vừa đuổi đi một ‘Thần Tài con’, lại tới một Đa Bảo Lang Quân sao?”

Hoa Vân Thiên, ngươi quả nhiên là phúc tướng của ta!