“Tinh Không Bỉ Ngạn, thật sự tồn tại!!!” Cái gì??? Tinh Không Bỉ Ngạn… thật sự tồn tại? Lời này của Ngưu Ma Cự Hán vừa thốt ra, Minh Tuyền Tinh Thần hoàn toàn chết lặng.
Tinh Không Bỉ Ngạn? Chẳng phải là cái cớ do Liễu Thần bịa ra để dụ dỗ bọn họ vào phong ấn hay sao? Lời Ngưu Ma Cự Hán vừa nói là có ý gì? Tinh Không Bỉ Ngạn… thật sự tồn tại? “Ha ha ha, sao nào? Kinh ngạc lắm à? Lẽ nào ngươi không hề thắc mắc, năm xưa sau khi phong ấn các ngươi, Liễu Thần đã đi đâu sao?”
Nghe Ngưu Ma Cự Hán nói vậy, Minh Tuyền Tinh Thần bất giác nhìn về phía cành liễu trong tay Tiểu Hắc Ba ở đằng xa.
Liễu Thần tuy thành thần muộn hơn rất nhiều so với tất cả thượng cổ Tinh Thần bọn họ, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của nàng tuyệt đối mạnh mẽ đến mức chưa từng có.
Nếu không, cũng sẽ không tạo ra một nơi như Không Động.