TRUYỆN FULL

[Dịch] Hồng Hoang: Vu Tộc Ta Không Tranh Bá, Hồng Quân Sững Sờ

Chương 35: Bạn cũ ghé thăm (2)

Vu Minh nói: "Đường tuy khó, nhưng lại là con đường duy nhất mà Vu tộc ta có thể đi, không thể không đi."

Hắn nhìn Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân: "Hai vị đạo hữu căn cơ sâu dày, khí vận dài lâu, thành tựu tương lai không thể đo lường."

"Bất kể các ngươi chọn Trảm Tam Thi hay tích lũy công đức, Vu Minh ta đều có một lời khuyên."

"Ồ? Đạo hữu xin cứ nói."

Trấn Nguyên Tử đưa tay ra hiệu.

Vu Minh nghiêm nghị nói: "Đừng hoàn toàn từ bỏ việc cảm ngộ pháp tắc của bản thân."

"Trảm Tam Thi cũng tốt, Công Đức Chứng Đạo cũng được, suy cho cùng vẫn là mượn ngoại lực. Bất kể là Tiên Thiên Linh Bảo hay công đức Thiên Đạo, đó đều không phải là sức mạnh thực sự thuộc về mình."

"Chỉ có sự thấu hiểu của bản thân đối với Đại Đạo, sự nắm giữ đối với pháp tắc, mới là căn bản thật sự."

"Có lẽ, vào một thời khắc nào đó trong tương lai, sự lĩnh ngộ về pháp tắc này sẽ trở thành mấu chốt để phá vỡ cục diện."

Trấn Nguyên Tử như có điều suy nghĩ, y nắm giữ Địa Thư, trời sinh thân cận với đại địa pháp tắc, lời của Vu Minh khiến y rung động trong lòng.

Hồng Vân thì cười nói: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, ta nhớ kỹ rồi. He he, tính ta vốn lười biếng quen rồi, có thể đi đường tắt đương nhiên là muốn đi đường tắt, nhưng lời của đạo hữu, ta nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ."

Vu Minh chuyển chủ đề, nhìn về phía Hồng Vân, thần sắc trở nên nghiêm túc hơn vài phần: "Hồng Vân đạo hữu, gần đây bần đạo suy diễn thiên cơ, mơ hồ cảm nhận được một chuyện."

Hồng Vân ngẩn ra: "Ồ? Đạo hữu cảm ứng được điều gì?"

"Không lâu sau, ở gần Bất Chu Sơn này, sẽ có một cơ duyên xuất thế."

"Cơ duyên này liên quan rất rộng, không phải chỉ một mình ngươi có được. Theo ta được biết, các đại năng hàng đầu như Tam Thanh, Đế Tuấn, Thái Nhất, Nữ Oa đều sẽ cảm ứng được."

Vu Minh nhìn Hồng Vân.

"Trong cơ duyên đó, có một vật, đối với Vu tộc ta, vô cùng quan trọng."

"Ta hy vọng, khi đạo hữu cảm ứng được cơ duyên đó giáng lâm, có thể đến Vu tộc báo cho ta một tiếng."

"Chuyện này..." Hồng Vân có chút do dự, "Đạo hữu đã biết có cơ duyên, vì sao không tự mình đi lấy? Hơn nữa đó lại là vật quan trọng đối với Vu tộc, chẳng phải càng sớm có được càng tốt hay sao?"

Vu Minh lắc đầu: "Cơ duyên đó là Thiên Định, người không có duyên thì không thể có được. Ta đã từng đi tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì."

"Vì vậy, chỉ có thể làm phiền đạo hữu."

Vu Minh khẽ cúi đầu trước Hồng Vân.

"Ấy ấy! Đạo hữu nói quá lời rồi! Mau mau đứng lên!"

Hồng Vân vội vàng đỡ Vu Minh, "Vì đó là vật quan trọng với Vu tộc, lại chỉ là chuyện nhỏ trong tầm tay, bần đạo xin nhận lời! Đến lúc đó ta cảm ứng được, nhất định sẽ đến báo cho ngươi ngay lập tức!"

Y là người thẳng thắn, cảm thấy đây chỉ là thuận nước đẩy thuyền, không nghĩ ngợi nhiều.

Vu Minh lúc này mới đứng thẳng người: "Đa tạ đạo hữu."

Trấn Nguyên Tử cảm thấy hành động này của Vu Minh ắt có thâm ý, Hồng Vân nhận lời, có lẽ là phúc chứ không phải họa. Chỉ là "cơ duyên Thiên Định" này lại liên quan đến nhiều đại năng như vậy, e rằng sẽ không đơn giản.

Chuyện cần bàn đã bàn xong, không khí trong điện cũng thoải mái hơn nhiều.

Trấn Nguyên Tử đề nghị: "Hôm nay hiếm có dịp tương phùng cùng đạo hữu, hay là chúng ta cùng nhau luận đạo một phen, đối chiếu sở đắc của nhau, thấy thế nào?"

Vu Minh vui vẻ đồng ý: "Hay."

Hồng Vân cũng vỗ tay cười nói: "Như vậy thì tốt quá!"

Ba người liền ngồi đối diện nhau trong Bàn Cổ Điện, bắt đầu luận đạo.