Hồng Quân thành Thánh!
Tin tức này như hàng trăm triệu đạo sấm sét, trong nháy mắt nổ vang ở mọi ngóc ngách của Hồng Hoang!
Vô số Tiên thiên đại thần đang bế quan tiềm tu, bất kể đang ở động thiên phúc địa nào, cũng đều bị luồng uy áp mênh mông vô bờ này kinh tỉnh, tâm thần chấn động dữ dội, không thể tin nổi!
Thánh Nhân?
Đó là cảnh giới gì?
Lẽ nào còn trên cả Đại La Kim Tiên?!
Trong nhất thời, khắp nơi ở Hồng Hoang đều nghị luận sôi nổi, dò la xem “Hồng Quân” đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ngũ Trang Quán.
Gió mát hiu hiu, dưới cây Nhân Sâm Quả.
Trấn Nguyên Tử tay cầm phất trần, mày hơi nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía hỗn độn ngoài trời.
Hồng Vân đạo nhân bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc:
“Hồng Quân? Chưa từng nghe qua danh hiệu này, vừa xuất thế đã là Thánh Nhân tôn quý, thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Thánh Nhân...”
Trấn Nguyên Tử lẩm bẩm, “Thứ uy áp đó, mênh mông vô bờ, vượt xa Đại La, e rằng... là cảnh giới chí cao mà bọn ta phải cả đời ngưỡng vọng rồi.”
Vu Minh, cũng chính là phân thân của Chu Minh, ngồi ngay ngắn một bên, thần sắc bình tĩnh, chỉ nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
Hồng Quân là ai, Thánh Nhân có ý nghĩa gì, trong lòng hắn tự nhiên biết rõ.
Thấy Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân đều đang chìm trong hiếu kỳ và phỏng đoán về cảnh giới “Thánh Nhân”, Vu Minh đúng lúc lên tiếng, giọng điệu ôn hòa:
“Hai vị đạo hữu, vị Hồng Quân Thánh Nhân này đã nói rõ ba ngàn năm sau sẽ giảng đạo tại Tử Tiêu Cung, truyền thụ đại đạo.”
“Chúng ta thay vì ở đây suy đoán, chi bằng đến lúc đó tự mình đến Tử Tiêu Cung trong hỗn độn để tìm hiểu ngọn ngành?”
“Biết đâu, đây chính là cơ duyên để chúng ta đột phá cảnh giới hiện tại.”
Trấn Nguyên Tử nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng:
“Lời của Vu Minh đạo hữu, chính hợp ý ta!”
Hồng Vân cũng vỗ tay nói:
“Hay! Hay lắm! Thánh Nhân giảng đạo, cơ duyên trời cho lớn như vậy, quyết không thể bỏ lỡ! Nhân cơ hội này, chiêm ngưỡng phong thái của Thánh Nhân!”
Vu Minh đặt chén trà xuống, đứng dậy:
“Nếu đã vậy, ta xin về tộc trước một chuyến, báo cho các đệ đệ muội muội biết chuyện này, mời họ cùng đi.”
“Dù sao, cơ duyên thế này, đối với Vu tộc của ta mà nói, cũng là hiếm có.”
Hắn nhìn hai người:
“Ba ngàn năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau tại Tử Tiêu Cung, thế nào?”
“Được! Một lời đã định!”
Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân cùng gật đầu.
Vu Minh chắp tay làm lễ với hai người, thân hình hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng biến mất nơi chân trời, bay thẳng về hướng Bất Chu sơn.
Bàn Cổ Điện.
Thân ảnh của Vu Minh lặng lẽ xuyên qua tầng tầng cấm chế, đi đến nơi sâu nhất trong đại điện.
Do tính đặc thù của Bàn Cổ Điện, ngay cả ý chí Thiên Đạo cũng khó có thể thẩm thấu hoàn toàn, vì vậy, tin tức kinh thiên động địa về việc Hồng Quân thành Thánh, vẫn chưa truyền đến tai Chu Minh bản thể và Thập Nhị Tổ Vu đang bế quan.
Vu Minh không do dự, trực tiếp liên lạc với Chu Minh, truyền thông tin vào.
Chu Minh là người đầu tiên tỉnh lại sau khi bế quan.
Ngay sau đó, mười hai luồng khí tức mạnh mẽ gần như cùng lúc bốc lên từ nơi bế quan!
So với trước khi bế quan, khí tức của họ càng thêm ngưng luyện, thâm sâu!
Mỗi một vị Tổ Vu, sau khoảng thời gian bế quan này, không chỉ bước đầu tiêu hóa hấp thu truyền thừa của Bàn Cổ, tu vi cũng vững vàng bước vào Đại La Kim Tiên hậu kỳ, trong đó Đế Giang và Chúc Cửu Âm có căn cơ sâu dày nhất, đã đạt đến Đại La Kim Tiên đỉnh phong!
“Hồng Quân thành Thánh... Tử Tiêu Cung giảng đạo...”
Giọng của Chu Minh vang lên trong nơi bế quan, mang theo một tia suy tư.
Lúc này, Thập Nhị Tổ Vu cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Chu Minh, rồi lại nhìn thấy Vu Minh ở bên ngoài.
“Đại ca!”
Đế Giang lên tiếng trước, mang theo vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, “Sao vậy...?”
Chu Minh bình tĩnh nói:
“Hồng Quân đã chứng đạo Hỗn Nguyên, thành tựu Thánh vị, sẽ giảng đạo tại Tử Tiêu Cung.”
“Thánh Nhân? Hồng Quân?”
Chúc Dung trợn to mắt, “Sao ta chưa từng nghe qua? Hắn có lợi hại bằng Phụ Thần không?”
“Đừng nói bậy!”
Chu Minh bản thể giọng điệu bình thản, nhưng lại có sự uy nghiêm riêng, “Dưới Thánh Nhân, đều là sâu kiến. Lời này, chẳng hề là lời hư ảo.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Thập Nhị Tổ Vu:
“Cảnh giới của ta hiện tại không tiện đến Tử Tiêu Cung. Các ngươi tu vi đã có tiến bộ, lần nghe đạo này, đối với việc các ngươi ấn chứng đạo của bản thân có lợi ích nhất định. Cứ để Vu Minh đạo hữu dẫn các ngươi đi một chuyến.”
“Cái gì? Đi nghe cái tên Hồng Quân gì đó giảng đạo?”
Cộng Công nghển cổ, có chút không phục, “Bọn ta có đại ca chỉ điểm, có Phụ Thần truyền thừa, còn cần nghe hắn sao?”
“Đúng vậy!”
Chúc Dung cũng hùa theo la lớn, “Vu tộc chúng ta, đầu đội trời chân đạp đất, chỉ kính Phụ Thần, chỉ nghe lời đại ca! Tên Hồng Quân đó tính là gì!”
Mấy vị Tổ Vu còn lại tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt cũng lộ vẻ không cho là đúng.
Trong lòng họ, Bàn Cổ Phụ Thần là chí cao vô thượng, đại ca Chu Minh sâu không lường được, đủ để dẫn dắt Vu tộc.
Lúc này, Vu Minh vẫn luôn im lặng bước lên một bước, sắc mặt nghiêm nghị, mang theo sự uy nghiêm giống hệt Chu Minh:
“Hồ đồ!”
“Thánh Nhân giảng đạo, là đại thế của Hồng Hoang! Phụ Thần truyền thừa là nền tảng, bản thể chỉ điểm là phương hướng, nhưng bế quan tỏa cảng là không nên!”
“Thánh Nhân là tồn tại siêu việt Đại La, bước đầu nắm giữ quyền năng của trời đất, đạo mà ngài ấy giảng, tất nhiên ẩn chứa chân lý của đất trời! Dù không giống với đạo của chúng ta, nhưng nghe để tham khảo ấn chứng, học hỏi điều hay, chung quy là có lợi chứ không có hại!”