Ngao Hải run rẩy vươn tay, nhưng lại không dám chạm vào luồng khí tức kia.
Cả người hắn cứng đờ tại chỗ, thân thể không thể khống chế mà run lên.
Hắn run rẩy đôi môi, hồi lâu sau mới thốt ra được vài chữ.
"Thánh nhân… đây… đây là khí tức của lão tổ sao?" Chu Minh trên mặt treo nụ cười đạm nhiên, không nhanh không chậm đáp lời.
"Ngươi chẳng phải đã cảm nhận được rồi sao?" "Sao, không dám tin ư?”
