Ngậm miệng chưa được mấy hơi thở, Lâm Lập đã chẳng thể kìm được mà há miệng hà hơi, cảm thấy đầu lưỡi tê rần, vội vàng nuốt vội miếng mực còn đang nhai dở vào bụng.
“Sao vậy?” Thấy Lâm Lập nói năng lắp bắp, bốn người đồng thanh hỏi.
Lâm Lập cúi đầu nhìn miếng mực trong tay, vì vị cay kích thích huyệt đạo, cơ thịt quanh mắt co rút lại, hai mắt hơi khép: “Hít, hà—hít, hà—Chết tiệt, thứ này cay quá thể!”
“Ngươi nói thật hay đùa vậy? Bọn ta ăn cay dịu thấy vừa miệng mà, cay vừa đâu đến mức này chứ?” Đinh Tư Hàm ngờ vực hỏi.
Nếu là Lâm Lập thì việc nghi ngờ cũng là phải lẽ.