Nhưng cũng đã quen với việc hai tên ngồi sau lải nhải, ngày thường nhàn rỗi bọn họ còn lén nghe.
Cứ coi như nghe tấu hài vậy.
Lâm Lập bị thuyết phục, ngón tay siết chặt vạt áo, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, bởi cảm thấy nếu không làm gì đó nữa, sẽ bị tự trách, hổ thẹn, hối hận đè sập, nên lập tức đứng dậy.
Bước đến bên cạnh Chu Bảo Vi, Lâm Lập cúi người thật sâu, lệ rơi lã chã: “Ta có lỗi với ngươi, Bảo Vi!”
Bạch Bất Phàm thấy cảnh này, cảm động khôn xiết, cũng đứng dậy vai kề vai cùng Lâm Lập: “Ta cũng có lỗi với ngươi, Bảo Vi!”