“Bảo Vi, còn ăn khuya cái nỗi gì nữa, giờ mới chín giờ, lát nữa mười hai giờ có phải ngươi còn một bữa đêm của đêm khuya không? Chơi xong ba bốn giờ sáng có phải còn bữa đêm của đêm của đêm khuya nữa không?
Đừng ăn nữa, ngươi cứ ăn mãi thế, lỡ một ngày cúi đầu không thấy gà thì làm sao?”
Lâm Lập thì cười, theo thói quen công kích Chu Bảo Vi.
Tục ngữ có câu, đối với nữ tử, cúi đầu không thấy đầu ngón chân, ấy chính là tuyệt sắc nhân gian.
Nhưng ở Tứ Xuyên lại có câu hay hơn, đối với nam tử, cúi đầu xuống mà không thấy được chóp gà của mình, ấy mới là tuyệt sắc Thành Đô! (Cúi đầu không thấy chóp gà, ấy chính là tuyệt sắc Thành Đô).