“Đồ vô dụng, lễ vật thì chẳng ra gì, ý kiến cũng chẳng đưa ra được, ngươi có thể cút khỏi nhà ta không, nhìn thấy ngươi là ta đã thấy phiền.” Lâm Lập cười lạnh nói.
“Thế này cũng mắng đến đầu ta được sao? Người Tam Thể nhìn thấy ngươi còn phải suy ngẫm nhân sinh, ai có thể nhìn thấu ngươi tên gia hỏa này chứ? Ta thật sự không thể cho các nàng ý kiến được.”
Bạch Bất Phàm bất phục đáp, sau đó nhỏ giọng thở dài với Lâm Lập:
“Có vài thứ, huynh đệ, thực ra là có đó, nhưng vài thông tin, ta dám gửi cho ngươi, không dám gửi cho các nàng.”
Thấy ánh mắt của Bạch Bất Phàm, Lâm Lập hiểu ý lấy điện thoại ra, Bạch Bất Phàm quả nhiên đã gửi tin nhắn cho hắn.