“Tuyệt không phải, khốn kiếp!! Ta chỉ là nhận ra một điều, con người ngay cả bản thân trong quá khứ còn chẳng thể thấu hiểu, thì làm sao mà thấu hiểu kẻ khác chứ?
Hiện tại ta đối với bản thân ta thức đêm đêm qua, cùng bản thân ta hôm qua đã đồng ý với ngươi việc cùng đi khám sức khỏe, chỉ nghĩ thôi đã thấy bốc hỏa rồi! Thật muốn tự tát cho mình một cái!
Không phải chứ, ta bị bệnh rồi sao? Cuối tuần mà ta sáu giờ đã dậy đi khám sức khỏe? Lại còn là tự nguyện? Dậy còn sớm hơn cả ngày thường của ta sao? Khốn kiếp! Buồn ngủ chết đi được, thật muốn ngủ...” Bạch Bất Phàm thống khổ ai oán nói.
Lâm Lập cười, hóa ra là thói quen kêu ca như mọi khi, sau đó khuyến khích nói: “Bất Phàm, khi ngươi muốn từ bỏ, chi bằng hãy kiên trì thêm một chút, hiện tại kiên trì khổ sở bao nhiêu, lát nữa từ bỏ sẽ sảng khoái bấy nhiêu.”
Bạch Bất Phàm vốn tưởng là lời khuyên chí lý: “?”