Trần Vũ Doanh mím cười, truy đuổi không tha. Ánh dương xuyên qua đuôi tóc ngựa của nàng tung bay khi nàng lắc đầu, dệt bóng tóc thành một tấm lưới mịn, bao trùm lên vai cái bóng đang lay động của Lâm Lập, tựa như đang dựa vào đó.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Vương Trạch: “……”
Nghe thấy tiếng Vương Trạch, cả hai đều ngẩng đầu nhìn y.
“Ừm? Có chuyện gì sao?” Lâm Lập nghi hoặc hỏi.