Nhưng hiện tại ta cũng không yêu cầu y bị đình chỉ học tập, thậm chí cũng không yêu cầu ghi lỗi nặng, chỉ yêu cầu công khai thư xin lỗi, viết thư cam đoan, việc này rất khó sao, rất quá đáng sao?
Đây chẳng qua là hình phạt y phải gánh chịu sau khi làm sai, lại còn là hình phạt cơ bản nhất.”
Giọng điệu bình tĩnh mang theo chút không cho phép nghi ngờ, Lâm Lập nói xong, nhìn sang Chu Bảo Vi bên cạnh: “Bảo Vi, ngươi thấy sao?”
“Ta thấy ngươi nói không sai, Bất Phàm, ngươi thấy sao?”
“Ta cũng thấy không sai.” Bạch Bất Phàm, người có dũng khí hơn Chu Bảo Vi, trả lời xong quay đầu nhìn Tiết Kiên, cẩn thận hỏi: “Lão sư, ngài thấy thế nào?”