Đối diện ánh mắt kỳ lạ của Vương Việt Trí, Lâm Lập vươn ngón tay chỉ vào mình: “Ta ư?”
“Ngươi.” Vương Việt Trí gật đầu, đồng thời cũng thể hiện sự ung dung của kẻ mạnh: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn từ chối.”
“Ta không sao cả.” Lâm Lập nhún vai.
Mấy trò tạp kỹ Vương Việt Trí biết cũng chẳng khó gì, với khả năng phối hợp thân thể và năng lực của bản thân, học một chút cũng rất đơn giản.
“Nếu có hai người diễn trước sau, kết hợp với múa rối phụ họa, lấy việc chọc cười làm chủ đạo, dù lúc biểu diễn có sơ suất cũng có thể giả vờ là đã sắp đặt sẵn, xem ra cũng không tệ, vậy cứ thế đi?”