“Khi ta xin nghỉ, huấn đạo không vui, nhưng khi huấn đạo xin nghỉ, ta lại rất vui. Có lẽ đây chính là khí độ chăng.”
Thứ Tư, huấn đạo Địa Lý có việc không đến dạy, sau một tiết tự học mỹ mãn, chuông tan học vang lên, Bạch Bất Phàm vẻ mặt cao nhân mà nói.
“Quả thực, khi huấn đạo đến muộn, chúng ta cũng chưa từng bắt y phạt đứng. Cao thấp lập tức phân định.” Lâm Lập gật đầu, rất tán thành:
“Rốt cuộc kẻ nào dám nói thế hệ chúng ta là thế hệ suy đồi? Xem ra, chúng ta mới là thế hệ tràn đầy hy vọng nhất! Thiện lương quá rồi.”
Bạch Bất Phàm vẫn không bì được với sự mặt dày của Lâm Lập, không thể tiếp lời.