"Đúng đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này." Bạch Bất Phàm tán thành, giơ ngón cái lên.
"Còn chưa nói xong đâu, chỉ thấy ngươi đi ra ngoài cửa, lúc này, ngoài cửa vạn lẻ một người đồng thanh hô lớn: 'Xin Chiến Thần xuất sơn!'"
"Đệt! Hóa ra thân phận ta chẳng qua là chó săn dưới trướng sao." Bạch Bất Phàm tự mình bật cười thành tiếng.
"Ta ngồi sau ngươi đi, cho dù ta ngồi ghế phụ, chỉ còn lại các nàng sau đó ta vẫn sẽ xấu hổ." Bạch Bất Phàm nhỏ giọng nói.
"Được, chìa khóa cho ngươi, ta đi ngồi xe cùng các nàng." Lâm Lập lập tức vỗ vỗ vai Bạch Bất Phàm, hài lòng nói.