Nhạc khúc dần lắng xuống, đài phun nước cũng theo đó trở nên dịu dàng, những giọt nước tựa như âm phù nhảy múa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Trái tim xao động, có lẽ cũng sẽ theo đó mà bình lặng.
"Kết thúc rồi, đi thôi, nên quay về tiếp tục học hành." Lâm Lập đứng dậy, dùng mông cọ cọ lên vai Bạch Bất Phàm, lau đi bụi bẩn.
Rồi bị Thiên Niên Sát.
Rụt tay về, không để ý Lâm Lập đang kêu thảm thiết cùng đám nữ tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Bất Phàm quyến luyến nhìn mặt hồ. "Chỉ thế thôi sao? Ngắn ngủi như Lâm Lập vậy."