Lâm Lập lại nhìn một lượt, không thấy bóng dáng Trần Trung Bình trong đám phụ huynh trên hành lang.
Vậy… đây là mẫu thân của lớp trưởng ư?
Lâm Lập có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương vẫn dán chặt trên người mình —— dù hắn đã phát hiện và nhìn lại, sự khác biệt trước và sau có lẽ là khi bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đối phương thoáng nở một nụ cười nhạt.
Nhưng điều này ngược lại càng khiến Lâm Lập căng thẳng.
Mức độ căng thẳng chẳng khác nào một kẻ dốt tiếng Anh đang trong giờ học, cô giáo bắt đầu gọi từng người trả lời, vốn đang gọi nhóm bên cạnh, nhưng khi đến hàng trước mặt ngươi, đoàn tàu đột nhiên rẽ ngoặt sang nhóm của ngươi.