“Chà, lợi hại đến vậy.”
Chỉ có người trong nghề mới biết con số này lợi hại đến mức nào, Lâm Lập có chút chấn động.
“Bình thường thôi, bình thường thôi.”
Bị kẻ đứng đầu niên cấp như Lâm Lập dùng ánh mắt như vậy nhìn, Vương Trạch cảm thấy rất sảng khoái, khóe miệng y sắp không nhịn được cười, nhưng vẫn phải khoát tay giả vờ khiêm tốn.
“Điều này thật không bình thường, huynh, dạy ta đi,” Lâm Lập thật sự rất bội phục, vì vậy lập tức tiến lên xoa bóp vai cho Vương Trạch, nịnh nọt cầu xin bí kíp: