“Nhiều năm sau, Bạch Bất Phàm tại Bình Giang thị đã ‘đả phi cơ’ lần cuối, ăn xong bữa ‘tính tốt cơm’ cuối cùng, y hồi tưởng lại lời thề năm ấy hôm nay, nở một nụ cười thê lương mà tuyệt vọng, bước những bước chân trống rỗng, tiến đến nhà xí, vùi đầu vào bồn xí hôi thối nồng nặc, dùng cách tự dìm mình mà kết thúc một đời.”
Một giọng nói tao nhã từ từ bay tới.
Nghe thật êm tai.
Bạch Bất Phàm: “?”
“Lâm Lập, ngươi đừng có ở đây thêm thắt lời bình lung tung!”