Sau đó, Tiết Kiên liền thấy một cảnh tượng khó mà giữ được bình tĩnh.
— Chỉ thấy Lâm Lập lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không còn đối diện với y nữa, nhưng chân phải của hắn lại từ từ nhấc ra sau, nhân lúc bốn học sinh trên bậc thang không chú ý, “vút” một tiếng, hung hăng đá một cước vào khoeo chân trái của Bạch Bất Phàm bên cạnh.
“Ưm—”
Bị Lâm Lập trút giận như vậy, Bạch Bất Phàm rên khẽ một tiếng, suýt chút nữa đã quỵ xuống đất, nhưng không dám giận cũng chẳng dám nói, trong lúc ổn định lại thân hình cũng đối mắt với Tiết Kiên trong giây lát, trong lòng y đã thầm nghĩ hay là cứ thuận thế quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ cho rồi.
“…”
