Thấy nụ cười lấy lòng của Lâm Lập, ngọn lửa giận giả vờ của Ngô Mẫn tự nhiên tiêu tan, nhưng vẫn nhắc nhở.
“Ta mua sẵn rồi.”
Song Lâm Lập đã sớm chuẩn bị, khẽ cười một tiếng, thò tay vào túi, quả nhiên lấy ra một miếng dán nền vàng chữ đỏ.
Ngô Mẫn: “Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị ——”
“…”
