Hứa a di này, trong nhận thức của Lâm Lập, thì khá thích chiếm tiện nghi nhỏ và lo chuyện bao đồng.
Đoán chừng Ngô Mẫn đã từ chối yêu cầu nào đó của bà ta, lấy mình làm cái cớ.
“Đi chơi ở đâu vậy?”
“Hiện tại vẫn phải giữ bí mật, phải cho mẫu thân ta một bất ngờ,” Vì đối phương hỏi như vậy, chứng tỏ Ngô Mẫn chưa nói, trong lòng Lâm Lập liền có tính toán, y mỉm cười, thuận theo lời mà nói tiếp.
“Không thể điều chỉnh chút thời gian, hoặc về sớm hơn sao?” Hứa a di khẽ nhíu mày, “Hơn nữa đâu nhất thiết phải chọn ngày mai để đi chơi…”
