Thời gian trôi qua, Lý Minh vẫn chưa quay lại, trong lòng Thái Áo càng thêm kinh nghi bất định: "Lẽ nào gã này thật sự chạy rồi?"
Dù có rời đi chốc lát để làm vài chuyện bí mật, thì giờ cũng nên quay về rồi chứ.
Hắn chỉ có thể nghĩ đến khả năng đối phương đã chạy trốn, sắc mặt khó coi: "Ulrich đúng là đồ ngu xuẩn, cứ thế để hắn ở đây, hớ hênh như cái sàng vậy."
Nói thì nói vậy, nhưng nếu đối phương bị trông coi nghiêm ngặt, hắn càng không có cơ hội ra tay.
Nhưng hiện giờ, cơ hội để Hỏa Cự ra tay giúp hắn cũng không còn, trong lòng Thái Áo tự nhiên phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh thoắt cái biến mất.