Thông tin Trần Yên nói ra quả thực rất nhiều, nhưng thực hư thế nào, Lý Minh cũng không chắc chắn. Nếu quả thực như ả nói, chuỗi sự kiện liên quan này e rằng sẽ không dễ dàng kết thúc.
Hắn xoa cằm, đi tới đi lui, rồi đột nhiên hỏi: “Bức thư đó, cũng là thủ bút của các ngươi phải không?”
Trần Yên khó nhọc gật đầu: “Không sai, đó chính là cơ hội đầu tiên để ta tiếp cận ngươi, đồng thời nội dung bên trong sẽ khiến ngươi âm thầm chủ động liên lạc với tổ chức.”
“Ngươi không biết bên trong viết gì ư?” Lý Minh nghe vậy, thoáng chút kinh ngạc.
“Ta chỉ biết những gì nên biết.” Trần Yên lắc đầu, thân hình gầy yếu run rẩy: “Nội dung bên trong, có lẽ không liên quan đến kế hoạch của ta.”