Lạc Xuyên và Tắc Nhân vội đến bên Vưu Khoa. Tắc Nhân kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi chắc chắn Vưu Khoa không sao mới thở phào một hơi.
Lúc đứng dậy, hắn có hơi khó xử. Tắc Nhân muốn nổi trận lôi đình, dù gì Vưu Khoa cũng bị đánh ngất, nhưng cơn giận này liệu có bằng được cơn giận khi nãy?
Ban nãy còn chưa kịp nổi giận, giờ mà nổi giận thì có phần gượng ép.
Nhưng cứ ngậm bồ hòn làm ngọt thế này thì càng thêm ấm ức, tâm trạng vui vẻ vì vừa áp chế được Lạc Xuyên cũng tan thành mây khói.
Lạc Xuyên cười như không cười, cất giọng trách: "Lý Minh, rốt cuộc là thế nào? Vưu Khoa dù gì cũng là khách, sao ngươi lại để hắn bị thương?"