“Haiz, vận khí của các ngươi quá tệ, ngươi có biết gã này là ai không…” Trương Hằng Vũ bất đắc dĩ chỉ vào người trẻ tuổi có đôi mắt xanh thẳm, “Hắn là cháu trai của Phỉ Địch Nam Bá tước thuộc Nam Phong công quốc – một nền văn minh cấp một của Tinh Minh.”
“Các ngươi cướp bóc thì thôi đi, cớ sao còn giết người? Gia tộc của hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết sạch toàn bộ thân bằng quyến thuộc của những kẻ tấn công.”
“Không, không phải bọn ta, bọn ta không hề động thủ!” Cường Ni đã nhận ra lúc này không phải là lúc nên đối đầu, vội vàng lắc đầu.
“Mọi chứng cứ đều chĩa về phía các ngươi, ta cũng khó lòng giúp được.” Trương Hằng Vũ bất đắc dĩ nói.
“Không, khi đó có người ủy thác bọn ta đi làm một chuyến ở gần văn minh Nê La Tư Đặc, lúc ấy ta đang ở nơi khác, sau khi nhận được tin tức liền chuẩn bị đến hội họp với bọn họ.” Cường Ni vội giải thích: “Thế nhưng khi đến nơi, ta chỉ thấy một vùng phế tích phi thuyền.”