“Ngươi có vẻ rất bất ngờ.” Ánh mắt Thản Đinh lại một lần nữa rơi trên người Á Bá, lạnh lẽo đến cùng cực: “Ngươi thật sự cho rằng hắn thật tâm thật ý giúp ngươi sao?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay hắn dùng để dò đường, còn hắn thì có thể nấp sau lưng để yên lặng quan sát tình hình.”
“Cũng không tự xem lại mình là ai, nếu không phải vì dòng máu chảy trong người ngươi, hắn sao có thể để ngươi vào mắt.” Lời lẽ của Thản Đinh cực kỳ châm chọc, dao động tinh thần không hề kiêng dè mà khuếch tán ra:
“Không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức cấu kết với ngoại nhân, tấn công vào chính nền tảng địa vị của mình, bây giờ đã hiểu ra mình bị lợi dụng rồi chứ.”
“Ngươi có biết vì sự ngu dốt của mình mà Đế quốc đã phải chịu bao nhiêu tổn thất không!”