“Bảo vệ người đeo bình an? Thú vị đấy…” Hắn lẩm bẩm một câu, tiện tay ném nó lên bàn.
Gần như ngay lúc vừa nhắm mắt, hắn liền cảm thấy đau nhói như kim châm, đây là lời cảnh báo của ngụy thái linh hồn.
Sau đó, hắn chợt cảm thấy tầm nhìn của mình bị kéo ra xa vô hạn, bốn phía là một mảnh tối đen, chỉ có thể xuyên qua hai ô cửa sổ nhỏ trước mắt mà nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
“Đây là mắt của mình…” Lý Minh cảm thấy khá kỳ lạ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ngụy thái linh hồn đang bị một lực lượng bên ngoài can thiệp và khống chế, nhưng đồng thời, hắn cũng có thể xé nát sự khống chế này bất cứ lúc nào.
“Tinh thần thể của hắn sao lại bền bỉ đến vậy?” Trong vòng cổ bảo thạch, một phần tinh thần thể của Tiên Tri dần dần hiện ra, gần như hư ảo.