“Thật là… sảng khoái.” Lý Minh thở ra một hơi, đương nhiên là trong tâm tưởng của hắn.
Cú đấm này, thật sự quá đã.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn cái lỗ thủng hình người xuyên qua toàn bộ thân tàu, một luồng khí tức từ xa lao đến, chính là Thái Áo.
Hắn đương nhiên chưa chết, một lần nữa xuất hiện trên sàn kim loại vỡ nát, lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ cơ giáp màu vàng nhạt trước mắt.
Nhìn từ chính diện, dường như hắn không bị thương gì, nhưng khóe mắt Ulrich co giật, tấm lưng của Thái Áo là một mảng huyết nhục mơ hồ, xương vụn và cơ bắp lật cả ra ngoài.