Khối thịt do huyết nhục của Phó Tông Thần ngưng tụ thành, vì không có gì chống đỡ, rất khó giữ được hình dạng tròn đầy, đã mềm oặt đổ sụp.
Lý Minh nhìn, dường như hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng, khoé miệng khẽ giật, tựa hồ muốn bật cười, nhưng rất nhanh lại buông một tiếng thở dài, rồi nghiến răng ken két: “Sao lại có kẻ ngang ngược đến thế!”
“Dám đường đường chính chính ám sát một vị uỷ viên dự khuyết, thật là vô pháp vô thiên!”
Giọng hắn không nhỏ, thu hút vài ánh mắt nhìn sang, ai nấy đều tỏ vẻ ngao ngán, thầm lắc đầu.
Rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử, thành phủ quá nông cạn, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.