“Nhanh hơn cả dự liệu, mới nửa năm thôi mà…”
A Nhĩ Duy Tư đứng trước màn hình ảo khổng lồ, nhìn cảnh tượng bên trong, dường như là bên ngoài một tinh hệ, đã dần bị màn sương xám đen bao phủ và đang nhanh chóng lan rộng ra ngoài.
Trong đó, đủ loại chiến hạm kỳ lạ thấp thoáng ẩn hiện.
Các nền văn minh trước khi rút đi đều để lại các trạm quan sát dọc đường để xác định tình hình sau đó.
“Theo ước tính thời gian này, e rằng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ lan đến lãnh địa cũ của chúng ta.” A Nhĩ Duy Tư thở dài, đoạn quay sang nhìn ba người Tra Nhĩ bên cạnh: “Chư vị, các ngươi chắc chắn Uyên Vụ sẽ không lan đến mọi ngóc ngách trong vũ trụ chứ?”