“Nếu không có ta, ngươi cả đời cũng không thể nghiên cứu được.” Mễ Cáp Y Nhĩ giận dữ nói.
Hắn không tin, Thanh Long lại nguyện ý chủ động lấy thứ này ra cho Reynolds nghiên cứu.
Vậy mà tên ngu ngốc này lại còn ở đây nói lời châm chọc hắn.
“Haiz…” Reynolds lắc đầu, mang theo giọng điệu răn dạy: “Thứ gì là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì dù có phí hết tâm tư cũng chẳng thể có được.”
Tên ngu ngốc này cũng xứng dạy dỗ hắn sao?