“Ai... loại chỗ ngồi này thật khó chịu, chúng ta phải ngồi đây năm ngày, đến một tinh cảng khác mới có thể đổi sang phi thuyền tốt hơn...” Quý Nhã ngồi bên cạnh nàng, líu lo không ngừng.
“Khoai Môn, ngươi xem tinh hoàn bao quanh sao lại nghiêng đi rồi, lần trước ta cùng phụ thân mẫu thân ra ngoài du ngoạn, tinh hoàn vẫn không như vậy đâu.”
“Quý Nhã...” Dương Dụ khẽ đẩy nàng một cái, Quý Nhã vốn dĩ có vẻ rất hưng phấn, lập tức bĩu môi, “oa” một tiếng khóc òa lên, sau đó ôm chặt lấy Dương Dụ: “Khoai Môn, ta... ta thật sợ hãi...”
Dương Dụ nhẹ nhàng vỗ về nàng, vành mắt ẩn hiện cũng có chút đỏ hoe, không biết đang nghĩ gì.
“Có cần giấy không?” Một giọng nói ẩn hiện quen thuộc từ phía sau chỗ ngồi truyền đến.