Giọng điệu hăm dọa của quan lại, ra vẻ cũng giống lắm.
Lý Minh cười khẩy một tiếng, “Thôi được rồi, những lời này của ngươi, ta nghe đến chai cả tai rồi.”
“Ta lại muốn hỏi ngươi, ai cho phép Thụy Ân nhúng tay vào sự kiện chiến tranh khu vực? Còn phái thuộc hạ của mình can thiệp vào kết quả chiến tranh, lẽ nào chỉ cho phép hắn nhúng tay, không cho phép người khác nhúng tay?”
“Loại chuyện không thể đưa ra ánh sáng này, dù có chết bao nhiêu người cũng sẽ không ai truy cứu.”
Lý Minh nói đầy hùng hồn, Lai Văn Bối Khắc trong lòng khẽ động, “Không phải vì ta, cũng không phải vì huyết tế, mà là vì chúng ta đã can thiệp vào chiến trường…”