Chân rết của bọn chúng quả thật vươn rất sâu.
Lý Minh đảo mắt nhìn quanh, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Á Bá cũng chẳng phải kẻ ngu dốt. Nếu ta xóa sạch toàn bộ tư liệu liên quan, hắn làm sao có thể dễ dàng chấp nhận thân phận người thừa kế mà không có bất kỳ lợi ích nào.”
“Huống hồ, Đế quốc bao năm qua cũng chưa từng từ bỏ, trong tay vốn đã có tư liệu liên quan. Chúng ta chỉ cần tìm thấy sớm hơn Tinh Uyên Đế quốc, hoặc ngăn cản bọn chúng tìm thấy là được rồi.”
Có kẻ không mấy hài lòng: “Thanh Long các hạ nói thật đơn giản, chúng ta chẳng biết gì cả, bất kỳ manh mối hay tư liệu nào cũng không có, làm sao ngăn cản Đế quốc?”
“Còn đơn giản hơn…” Lý Minh nhàn nhạt nói: “Ta đưa cho các ngươi là được rồi.”