“Hóa ra thời gian còn lại của ta, trước nay đều chỉ chưa tới hai năm sao?”
Khương Viêm thấp giọng tự nhủ, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc khó tả.
Ánh mắt cũng theo đó mà thay đổi, xen lẫn vài phần nghi hoặc khó nói thành lời.
“Sư tôn, có lẽ lúc trước người chưa từng nghĩ tới, ta lại có thể luyện thành Thượng Thanh Đan trong khoảng thời gian ngắn như vậy...”
“Vậy nên, lần người ra tay đó, là đã quyết định hy sinh tính mạng của mình, không tiếc bất cứ giá nào để cứu ta sao?”
