Bị Thanh Dao nhìn bằng ánh mắt sùng bái, Sở Trường Phong cười gượng.
"Sư huynh không lợi hại như muội nghĩ đâu, ta vừa mới kết thành Kim Đan được một năm, tu vi Kim Đan sơ kỳ, thực lực trong đám đệ tử Thánh Địa chẳng đáng vào đâu."
Sở Trường Phong rất biết mình biết ta.
Âm Dương Thánh Địa là nơi nào chứ? Là lá cờ đầu của các tông môn tiên đạo, hiệu xưng mười vạn môn đồ, thiên tài nhiều như mây.
Đừng nói là Kim Đan sơ kỳ, ngay cả đệ tử Kim Đan trung kỳ, hậu kỳ cũng đầy rẫy.
Ước tính sơ bộ, số người đủ điều kiện tham gia đại bỉ cũng phải lên đến hàng vạn.
Hơn nữa, tu sĩ của Âm Dương Thánh Địa cũng không phải tu sĩ bình thường, kiến thức, thuật pháp, tài nguyên đều không phải thứ mà tu sĩ cùng cảnh giới có thể so bì.
Cũng giống như đạo lý học trò xếp hạng cuối ở trường chuyên, nếu đặt vào một số trường phổ thông cũng có thể là học bá.
Nếu gặp phải Kim Đan viên mãn bên ngoài Thánh Địa, Sở Trường Phong cũng dám đối đầu một trận, thậm chí vượt cấp mà chiến thắng.
Nhưng trong Thánh Địa có không ít chân truyền đệ tử của các vị phong chủ Đại Thừa kỳ khác, người nào mà không phải là bậc kinh tài tuyệt diễm? Thuật pháp, pháp bảo, kiến thức, sư thừa, phương diện nào cũng không yếu hơn Sở Trường Phong bao nhiêu.
Sở Trường Phong với lợi thế của kiếm tu có lẽ có thể đối đầu với chân truyền đệ tử Kim Đan trung kỳ, có chút hy vọng chiến thắng.
Nếu gặp phải chân truyền đệ tử Kim Đan viên mãn thì gần như không có khả năng thắng.
Chuyện này cũng hoang đường như việc để một học bá năm nhất so điểm thi đại học với một học bá năm ba vậy.
Sở Trường Phong nhiều nhất cũng chỉ có thể so tài với đám năm hai mà thôi.
Đương nhiên, nhìn từ một góc độ khác, Sở Trường Phong có thể dùng tu vi Kim Đan sơ kỳ để chiến thắng chân truyền đệ tử Kim Đan trung kỳ đã là vô cùng lợi hại.
Tất cả đều là thiên chi kiêu tử, đâu có dễ dàng để người khác vượt cấp khiêu chiến như vậy?
Nghe xong lời của Sở Trường Phong, Thanh Dao kinh hãi, "Cái gì? Vậy… sư huynh chẳng phải sẽ bị trục xuất khỏi sư môn sao?”
Đại năng Đại Thừa kỳ nói một lời tựa ngàn vàng, nàng không tin Sở Hạc Xuyên chỉ nói đùa.
Hít.
Vừa vào tông môn đã trở thành mầm non duy nhất… Thanh Dao có chút hoang mang.
Sở Trường Phong lập tức biết tiểu sư muội đang nghĩ gì.
Hắn khẽ ho một tiếng, giải thích: "Thật ra, để đảm bảo công bằng, Thánh Địa đã đặc biệt chia Tông Môn Đại Bỉ thành nhiều bảng khác nhau."
"Ví như bảng chiến lực Đan Sư, bảng chiến lực Trận Sư, bảng chiến lực Phù Sư, bảng chiến lực Luyện Khí Sư, và cả bảng chiến lực Đạo pháp không giới hạn chức nghiệp, đồng thời cũng chia thành hai cấp bậc Kim Đan và Trúc Cơ."
"Dù sao thì, ngươi bắt một đám Đan Sư suốt ngày chỉ luyện đan đi đối đầu trực diện với một đám tu tiên giả chiến đấu suốt ngày luyện tập thuật pháp, đó chính là giở trò lưu manh."
Thanh Dao nghe vậy, thân hình mềm mại khẽ run, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, "Vậy… sư huynh, người…"
Sở Trường Phong ưỡn ngực, "Chính thức giới thiệu một chút, sư huynh ta đây chính là bảng thủ của bảng Đan Sư cấp Trúc Cơ kỳ trước."
"Hít…"
Thanh Dao không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Ngươi là một kiếm tu lại đi đối đầu trực diện với một đám Đan Sư suốt ngày luyện đan, gần như không tu luyện thuật pháp gì, thế mà không phải là giở trò lưu manh sao? Huống hồ, ngươi còn là một 'tiện tu' không có giới hạn!
Mức độ vô sỉ của Sở Trường Phong không ngừng làm mới nhận thức của Thanh Dao.
"Ánh mắt đó của muội là sao?"
"Ai nói ta là kiếm tu thì không thể luyện đan? Bây giờ ta cũng là Đan Sư nhị phẩm."
Sở Trường Phong hùng hồn nói: "Nhìn từ một góc độ khác, ta là Đan Sư kiêm tu Kiếm đạo, cho nên lúc đối chiến với luyện đan sư, ta dùng phi kiếm là rất hợp lý."
Lời này của Sở Trường Phong lập tức khiến Thanh Dao á khẩu không nói nên lời.
Giờ thì nàng đã hiểu, cái gì gọi là thân phận đều do mình tự tạo ra.
Nói đi cũng phải nói lại, Sở Trường Phong vì muốn lợi dụng kẽ hở, một kiếm tu lại cố gắng nâng tu vi Đan đạo lên đến cảnh giới nhị phẩm, cũng thật là có một không hai.
Nàng bỗng nhiên rất đồng cảm với các đan tu Kim Đan kỳ trong Thánh Địa, đối mặt với vị đại sư huynh ti tiện vô sỉ như vậy, căn bản là khó lòng phòng bị!
Nhưng, muốn nổi bật giữa đám đông đệ tử, đây cũng không phải là một cách tồi.
"Sư huynh, vậy theo người, nếu ta cũng muốn tham gia Tông Môn Đại Bỉ, nên đăng ký thế nào?"
"Trúc Cơ kỳ muốn vào được top một trăm gần như là không thể." Sở Trường Phong xoa cằm, "Muội có sở trường đặc biệt nào không?"
"Thật ra trước khi gặp sư tôn, ta chủ tu Phù đạo, đã là Phù Sư nhất phẩm rồi." Thanh Dao yếu ớt nói.
"Vậy thì lấy thân phận Phù Sư tham gia đại bỉ. Nếu trong ba tháng muội có thể thai nghén ra một thanh phi kiếm, độ khó để vào top một trăm của đại bỉ không lớn, đương nhiên kiếm của muội phải có một cái tên thật hay… mới có thể vào top mười."
Mắt Thanh Dao sáng lên, "Đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Chỉ nghĩ đến thôi, Thanh Dao đã không nhịn được cười.
Hì hì hì.
"Sư muội cứ đi nghiên cứu kỹ điển tịch ta đưa cho muội đi, sáng mai chúng ta xuống núi mua nguyên liệu luyện chế phi kiếm. Sư huynh cũng cần chuẩn bị một chút."
Sở Trường Phong nói xong, dẫn Thanh Dao đến căn nhà tranh bên trái.
Từ nay về sau, đây sẽ là nơi ở của Thanh Dao, đối diện với cửa phòng của Sở Trường Phong.
"Đại sư huynh đối xử với đồng môn cũng thật tốt. Đúng là có dáng vẻ của đại sư huynh."
Nhìn bóng lưng Sở Trường Phong rời đi, Thanh Dao thầm nghĩ.
Bên kia.
Sau khi trở về phòng, Sở Trường Phong lập tức đóng chặt cửa.
Sau đó lấy ra một ít bột ớt màu đỏ, đổ vào từng chiếc lọ sứ, cuối cùng dán nhãn lên mỗi chiếc lọ.
Hợp Hựu Khiếm Tán.
Làm xong tất cả, Sở Trường Phong cảm thấy rất hài lòng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
"Cho dù Hợp Hoan Tông tìm đến tận cửa cũng không sao. Ta bán Hợp Hựu Khiếm Tán chứ có phải Hợp Hoan Tán đâu, liên quan gì đến Hợp Hoan Tông chứ?"
Thanh Dao đã dậy từ rất sớm, hay nói đúng hơn, cả đêm qua nàng đều không ngủ ngon.
Cả đêm nàng đều canh cánh trong lòng về thanh phi kiếm của mình.
Két.
Đẩy cửa bước ra, Thanh Dao liền nhìn thấy Sở Trường Phong đang đứng trong sân.
"Đại sư huynh, ta nghĩ kỹ rồi. Ta có Thủy linh căn, vậy nên sẽ luyện chế Hàn Quang Chiếu Ảnh Kiếm." Thanh Dao nói.
Các loại phi kiếm của Thiên Kiếm Phong vô cùng đa dạng, phù hợp với đệ tử có các loại linh căn khác nhau.
Hàn Quang Chiếu Ảnh Kiếm chính là một loại phi kiếm phù hợp với Thủy linh căn.
"Không vấn đề gì, muội thay bộ y phục ta đã chuẩn bị cho muội trước đi."
Sở Trường Phong chỉ vào bộ y phục đặt trên bàn đá trong sân.
Lúc này Thanh Dao mới để ý, Sở Trường Phong đã trở lại dáng vẻ như lúc mới gặp hôm qua, thay một khuôn mặt vô cùng chất phác.
Chỉ có điều, trang phục trên người Sở Trường Phong đã khác trước rất nhiều, người mặc một bộ đạo bào màu bạc thêu vân mây, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Nhưng, đây không phải là trang phục của đệ tử Âm Dương Thánh Địa.
"Sư huynh, bộ y phục này của người là…" Thanh Dao tò mò hỏi.
Sở Trường Phong đáp: "Là trang phục của đệ tử nội môn Thiên Huyền Tông."
"Thiên Huyền Tông là tông môn nào?"
"Thiên Huyền Tông là một tiên tông quanh Âm Dương Thánh Địa, có ít nhất một vị đại năng Đại Thừa kỳ tọa trấn, được xem là thế lực hàng đầu."
"Sư huynh, người muốn chúng ta ngụy trang thành đệ tử Thiên Huyền Tông sao?" Thanh Dao kinh ngạc nhìn Sở Trường Phong.
"Muội hãy nhớ kỹ lời sư huynh, ra ngoài hành tẩu, thân phận đều do mình tự tạo." Sở Trường Phong nói.
"Nhưng, chúng ta làm vậy thật sự không có ai nghi ngờ sao?"
"Nghi ngờ?" Sở Trường Phong cười một tiếng, "Thiên Huyền Tông có đại năng Đại Thừa kỳ tọa trấn, ai dám mạo danh đệ tử của họ chứ? Không muốn cái đầu nữa sao?"
Thân hình mềm mại của Thanh Dao khẽ run, "Sư huynh, vậy chúng ta làm thế này..."
Sở Trường Phong nói: "Sư muội, chính vì không ai dám làm như vậy, nên chúng ta càng phải làm. Muội hãy nhớ, gió càng lớn cá càng đắt."
Thanh Dao im lặng một lúc, cầm lấy y phục trở về phòng thay.
Lúc xuất hiện trở lại, Sở Trường Phong phát hiện Thanh Dao còn tự trang điểm đơn giản một chút.
Từ một thiếu nữ da trắng nõn nà, nàng đã biến thành một người có làn da ngăm đen, lông mày ngang, khóe miệng còn có một nốt ruồi đen to bằng móng tay.
"Quả là có thể dạy dỗ." Sở Trường Phong hài lòng gật đầu, "Xem ra sư muội đã biết tự tạo cho mình một thân phận rồi."
Thiếu nữ lại không vui mà nhíu mày.
Nàng có dự cảm, lần này Sở Trường Phong xuống núi chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.
Ngụy trang như vậy, không phải để hại người, mà chỉ là để bảo vệ bản thân tốt hơn.