Cao Đạt vốn muốn tiến lên tóm lấy hắn, nhưng bất thành, chỉ đành trơ mắt nhìn Vương Sào rơi xuống sông.
Tõm! Nước bắn tung tóe nhưng không đáng kể.
“Chết tiệt.”
Cao Đạt quay người, nhìn về phía Lâm Trần, trên mặt còn vương chút áy náy, bởi đối với Lâm Trần, Vương Sào còn sống có giá trị lớn nhất, hắn còn nhiều điều chưa hỏi rõ, ví như chi tiết về việc hợp tác với các ruộng muối của quan phủ, tại sao lại tập kích ruộng muối của quan phủ.
Lâm Trần trầm giọng nói: “Cử người xuống sông, tìm kiếm thi thể của hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Phải rồi, Trương Báo lúc trước đâu rồi, chết chưa? Nếu chưa chết thì để hắn tới nhận dạng một chút.”